TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 39 – TÍCH MẪN TỬ KHIÊN

TÍCH MẪN TỬ KHIÊN

Mẫn-Tử-Khiên, mẹ hiền sớm mất,
Sống với cha, lây lất, yên thân.
Tục huyền, Cha mới kết thân,
Với Bà vợ kế, cảnh lần đổi thay.
*
Bên cạnh ông, bà sanh hai trẻ,
Được nâng niu, vui vẻ, thuận hòa.
Tánh bà khắc nghiệt, hiểm tà,
Ít thương Mẫn-Tử, thường là ghét ganh.
*
Một hôm nọ, mùa đông giá lạnh,
Ông thích ra dạo cảnh, giải khuây.
Cho gọi Mẫn-Tử phen nầy,
Đi theo hầu Cụ, vui vầy cha con.
*
Trên xe tay, ông ngồi êm ấm,
Xung quanh mình, nệm gấm, chăn bông.
Sau lưng, Mẫn-Tử gắng công,
Hai tay đẩy mạnh, cha trông hài lòng.
*
Được một chặp, bỗng nhiên Mẫn-Tử,
Vấp ngã đau thành thử xe nghiêng.
Nhanh chân, Cha nhảy xuống liền,
Thân không trầy trụa, triền miên tìm tòi.
*
Nhìn kỹ lại, ông bèn nhận thấy:
Con trai ông run rẩy, lệ rưng.
Chỉ một áo vải trên lưng,
Ngoài trời tuyết lạnh, không ngừng tuôn rơi.
*
Ông hiểu ngay vì đâu xe đổ,
Nhìn thương con cam khổ trăm chiều.
Tuyết sương, áo mỏng, gió nhiều,
Bước đi không vững, tiêu điều ngả nghiêng.
*
Trở về nhà, ông càng căm tức,
Nhìn vợ, con, thắm rực áo bông.
Còn phần Mẫn-Tử thì không,
Quần bô, áo vải, trời đông lạnh lùng.
*
Ông ý thức lòng bà vợ lẽ :
Đã nhẫn tâm chia rẽ dòng con.
Con bà no ấm, vuông tròn,
Con ông cam chịu mất còn tuyết sương.
*
Tánh nóng nảy, ông bừng cơn giận.
Quyết đuổi bà hãy khẩn ra đi.
Đừng trì hoãn nữa ích gì?
Con người ác nghiệt để chi trong nhà?
*
Mẫn-Tử-Khiên van lơn, cầu khẩn,
“Xin Cha lành bớt giận, làm ngơ.
Mẹ con còn ở bây giờ,
Chỉ con lạnh lẽo, em thơ vui vầy.”
*
“Nếu một mai, Mẫu Từ vắng bóng,
Cả ba con mãi ngóng trông chờ,
Đêm ngày lạnh lẽo, bơ phờ,
Lại thêm đói khát, biết nhờ cậy ai ?”
*
Cha nghe xong lời can hữu lý,
Khen con mình giàu trí lẫn tâm.
Từ đây, ông quyết âm thầm,
Theo dõi gia đạo, không lầm như xưa.
*
Bà kế mẫu trải qua câu chuyện,
Hổ thẹn thầm, thề nguyện đổi thay.
Quý trọng Mẫn-Tứ lòng ngay,
Hết dạ thương mến, ngày ngày chăm lo.
*
Thuyết Uyển
*
T. & H. Montréal 04-1999
*