TIẾT PHỤ
Vương-Hưng, xưa Huyện Quan Châu-Quốc
Đang vui tươi bỗng mất bất ngờ.
Bỏ lại vợ yếu, con thơ,
Không nơi nương tựa, biết nhờ cậy ai?
*
Vợ – Lý-Thị – thuộc hàng liệt nữ,
Định bồng con tìm thử quê xưa.
Mặc cho cảnh khổ đẩy đưa,
Đem theo hài cốt mới vừa lòng thương.
*
Đến Khai-Phong, nàng tìm quán trọ.
Định mướn phòng nho nhỏ qua đêm.
Trời chiều, sẩm tối, lặng êm,
Không nên liều lĩnh, đi thêm bất toàn.
*
Người chủ quán thấy nàng tuổi trẻ,
Lại đẹp xinh, có vẻ khả nghi.
Chẳng biết anh ngờ điều chi ?
Cương quyết từ chối, mời đi tức thì.
*
Lý-Thị bèn hết lời cầu khẩn,
Viện lý nàng thân phận nữ nhi,
Lại có con nhỏ cùng đi,
Nếu bị từ khước, lấy gì sang đêm?
*
Nhưng, chủ gia tỏ ra cương quyết,
Vẫn lạnh lùng cự tuyệt, không ưng.
Lý-Thị đôi mắt lệ rưng,
Nhứt định ở lại, không ngừng cầu xin.
*
Người chủ quán nổi cơn thịnh nộ,
Ném hành trang tung đổ ra sân.
Bất ngờ, anh bỗng lại gần,
Nắm tay Lý-Thị kéo lần ra hiên.
*
Nàng Họ Lý kinh hoàng, tột bực,
Miệng kêu Trời, khóc nức nở lên :
“Đàn bà, phân gái chẳng nên,
Cho tên hỗn tử chạm lên thân nầy.”
*
“Nay, chẳng may bị tên quán trọ,
Nắm lấy tay, ngoài ngõ kéo lôi.
Tiết trinh bị mất đi thôi,
Cánh tay ô nhiễm để rồi làm chi?”
*
“Hãy can đảm vứt đi tay ấy,
Sống, chết, cần giữ lấy thanh danh.
Tương giao xã hội xung quanh,
Thân nầy chẳng thẹn, mới đành lòng đây.”
*
Nói xong, nàng tìm ngay dao bén,
Hết sức mình chặt lên cánh tay.
Máu đào xối xả tuôn ngay,
Thật là khủng khiếp, mấy ai dám đùa?
*
Lòng trắc ẩn, có người báo Huyện,
Xúc động thay trước chuyện phi thường.
Hết lỏng, ông cố tìm phương,
Giúp đỡ Lý-Thị khỏi đường hiểm nguy.
*
Ông bèn tấu trình lên Hoàng-Thượng,
Lệnh Vua liền ban thưởng, ngợi khen.
Tiết trinh gương sáng như đèn,
Soi chung phụ nữ, sang hèn cần theo.
*
Còn về tên chủ nhà quán trọ,
Lịnh Huyện Quan liền bỏ vào tù:
Đã bất nhân, lại vũ phu,
Hành hung thiếu phụ ôn nhu, hiền hòa.
*
Ngu Đại Sử
*
T. & H. Montréal 04-1999
*
Xem thêm: