TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 36 – TÁI ÔNG MẤT NGỰA

TÁI ÔNG MẤT NGỰA

Xưa, Tái-Ông ở gần biên giới,
Cạnh Nước Hồ, thường tới lui luôn.
Có con ngựa cái sút chuồng,
Chạy sang nước bạn, chẳng buồn hồi gia.
*
Người láng giềng đến thăm, an ủi,
“Mất ngựa hay, thật rủi quá ông.”
Mỉm cười, ông lão đáp : “Không !”
Cũng chưa chắc rủi, may không biết chừng.
*
Thật đúng vậy, sau khi vắng bóng,
Ngựa cái xưa lại bỗng trở về.
Dẫn thêm con đực đề huề,
Hình dung tuấn tú, mọi bề phương phi.
*
Người hàng xóm cười vui, hớn hở,
Đến gặp ông, mừng rỡ ngợi khen :
“May cho ông, khỏi đua chen,
Vẫn được bổng lộc mon men tới nhà.”
*
Giọng trang nghiêm, Lão Ông đáp lại:
“Rủi hay may, vẫn phải e dè.”
Quả nhiên đúng vậy, đầu hè,
Con trai ông cưỡi, té què một chân.
*
Người lân cận xúm nhau an ủi,
“Xin chia buồn, ông rủi quá chừng.
Họa từ đâu, bỗng dửng dưng,
Đến gây phiền não, dứt mừng thêm lo.”
*
Tái Ông vẫn thản nhiên, bình tĩnh,
“Tôi phân vân, chưa định rủi, may.
Dù sao, chỉ có một trai,
Nay nó mang tật, cũng ray rứt buồn.”
*
Thời gian sau, chiến tranh bùng nổ,
Giới thanh niên cam khổ đầu quân.
Hùng anh mang súng trên lưng,
Xung phong cứu nước, vui mừng hy sinh.
*
Dân trong làng rộn ràng tập kết,
Diệt quân thù, liều chết xông pha.
Con trai Ông Lão nằm nhà,
Vì chân mang tật, bôn ba được gì?
*
Thật nhiều người đến mừng Ông Lão,
Khen ngợi ông phước báo quá nhiều.
Gia đình nào cũng đầu hiu,
Con đi nghĩa vụ, lắm chiều hiểm nguy.
*
Riêng mình Ông điềm nhiên, tọa thị,
Cạnh con trai hủ hỉ qua ngày,
Khỏi sợ súng đạn, hoa tai,
Thật là diễm phúc, mấy ai sánh bằng.
*
Lão Ông cười, khoan thai đáp lại:
“Tạ Ơn Trời, nghĩ lại giựt mình.
Bao nhiêu biến đổi, thay hình,
Rủi may, may rủi, tiến trình luân phiên.”
*
“Bề ngoài may, bên trong có rủi,
Vừa thấy rủi, lầm lũi gặp may.
Rủi may, may rủi liền tay,
Toàn là ảo ảnh, an bài do Tâm.”
*
Được cảnh cáo, ta nên thận trọng:
Gặp rủi đừng thất vọng triền miên.
Cái may ở khít đó liền,
Chỉ cần lưu ý, hết phiền, vui ngay.
*
Dù gặp may, giữ đừng vênh váo,
Vì rủi kia táo bạo kề bên.
Rủi may, may rủi, sui hên,
Đều là mộng ảo, chớ nên bận lòng.
*
Hoài Nam-Tử
*
T. & H. Montréal 04-1999
*