TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 32 – TÍCH THẦY TỬ LỘ

TÍCH THẦY TỬ LỘ

Thầy Tử Lộ là người nước Lỗ,
Nuôi song thân cực khổ trăm chiều.
Nhà nghèo, quạnh quẽ, đìu hiu,
Nhọc nhằn, tần tảo, lắm điều gian truân.
*
Để dưỡng nuôi mẹ, cha, no ấm,
Ông nhọc công cuốc bẫm, cày sâu,
Thường khi đội gạo trên đầu,
Chuyên di chuyển mướn, ngõ hầu đủ ăn.
*
Đường rừng núi xa xôi, cát bụi,
Ông một mình lầm lũi, nhanh chân,
Hành trình thăm thẳm, xa gần,
Đầu nặng thúng gạo, tinh thần an vui.
*
Vì không tiền để mua thịt, cá,
Ông vào rừng tìm lá nấu canh,
Kính dâng phụ mẫu lòng thành,
Ấm no ngày tháng mới đành dạ con.
*
Ấy là lúc hàn vi, niên thiếu,
Khi lớn khôn, nhờ khiếu học hành,
Trở thành một đại môn sanh
Của Đức Khổng Tử, được dành đặc ân.
*
Học nhiều năm, thành tài, đỗ đạt,
Ông nổi danh học bác, uyên thâm,
Được Vua Nước Sở mến tầm,
Tấn phong thượng cấp, thậm thâm đặc quyền.
*
Chừng khi ấy, tiền hô hậu ủng,
Chức tước cao, lộc cũng khá nhiều.
Sơn trân, hải vị đủ điều,
Nhưng ông ngơ ngẩn, ra chiều kém vui.
*
Vì buồn tủi, mắt đầm giọt lệ,
Cha mẹ còn đâu để phụng thờ ?
Canh rau đạm bạc, đơn sơ,
Chỉ là kỷ niệm, giấc mơ chạnh lòng.
*
Tiếc nhớ thay những ngày túng thiếu,
Gạo đội đầu báo hiếu song thân.
Nhưng, lòng sung sướng lâng-lâng,
Nay đã khuất bóng, muôn phần xót xa.
*
Cây muốn im, gió không chịu đứng,
Hiếu thảo ôi ! làm những gì đây ?
Đợi khi khuất bóng về tây,
Khóc than, luyến tiếc, giải khuây được gì?
*
Có ích chi bao nhiêu chức tước?
Của cải này, nay được phủ phê ?
Khi cha mẹ chẳng gần kề,
Để con phụng dưỡng, mọi bề chăm lo?
*
Đừng lấy cớ hiện nay nghèo cực,
Nên khó, không ra sức báo ân.
Hẹn khi giàu có muôn phần,
Mới lo báo đáp, song thân đâu còn?
*
Một gương sáng cho người hiếu tử:
Muốn trả ơn, hãy giữ quyết tâm,
Hành động ngay, chớ sai lầm.
Khất mai, hẹn mốt, chờ tầm dip may!
*
Gia Ngữ
*
T. & H. Montréal 04-1999
*