KẺ BẤT CHÍNH
Có người sở, một mình hai vợ,
Cũng đẹp xinh, tương tự như nhau.
Người ngoài có dịp nhìn vào,
Khó bề phân biệt nàng nào đẹp hơn.
*
Chàng láng giềng có tâm bất hảo,
Thử ướm lời, táo bạo ghẹo trêu.
Với bà lớn, hứa lắm điều,
Nhưng bà cự tuyệt, quyết nêu gương lành.
*
Anh chàng lại chạy theo bà lẽ,
Cũng vãn ve thử bẻ mận đảo.
Bà nầy đồng ý, khơi màu,
Đôi bên thầm lén, ra vào tình thâm.
*
Thời gian sau, ông chồng hai vợ
Sớm ra đi, dứt nợ trần gian.
Hai bà than khóc, đoạn tràng,
Tủi cho phần số, ngỡ ngàng duyên tơ.
*
Ông láng giềng bấy lâu thui thủi,
Sống cô đơn, buồn tủi, lạnh lùng.
Nay đổi ý, thích trùng phùng,
Muốn tìm hiền nội, vui khung cảnh nhà.
*
Nhờ mối mai đến xin giạm ngõ.
Với bà cả, lòng tỏ kính thương.
Anh khen bà tốt mọi đường,
Công, ngôn, dung hạnh, như gương sáng ngời.
*
Có người biết tận tưởng chi tiết,
Hỏi riêng y sự việc vì sao?
Quen bà nhỏ, tự thuở nào,
Sao nay đổi ý, nhắm vào bà kia?
*
Không do dự, anh ta liền đáp:
“Chẳng khó khăn, phức tạp chút nào.
Bà Hai tính nết lau chau,
Chỉ dùng tiêu khiển, lòng nào mến thương.”
*
“Còn bà cả, một gương tiết liệt,
Tánh trung kiên, hào kiệt nữ nhi.
Thật đáng kính, đáng nể vỉ,
Muốn tìm nội trợ, còn gì quý hơn ?”
*
Thế mới biết : những người bất chính,
Kết cuộc ra vẫn lãnh khinh khi.
Dù đã phục vụ tinh vi,
Cũng không xóa được những gì bợn nhơ.
*
Sống, không gì quý hơn đức hạnh,
Như ngọc kia, khó sánh, khó bì.
Dù gặp chìm, nổi, lâm ly,
Giá kia vẫn giữ, chẳng gì lợt phai.
*
Có lắm lúc vàng, thau lẫn lộn.
Người sành đời, tâm ổn, chẳng lầm :
Vàng thì quý, giá thậm thâm,
Thau thì rẻ mạt, âm thầm bị khinh.
*
Vô danh
*
T. & H. Montréal 04-1999
Xem thêm: