TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 18 – THUẬT TU THÂN

THUẬT TU THÂN

Thuật Tu Thân thật là giản dị:
Buộc người tu tự trị lấy mình.
Phải thành thật, khá thông minh,
Quyết tâm, bền chí, cảm tình để riêng.
*
Cẩn vô tư nhìn Ta và Bạn,
Nhận định ra ai Bạn ai Thù.
Tìm trong sáng, tránh mê mù, Luôn luôn tỉnh thức, cho dù khó khăn.
*
Thấy người hay, phải mau bắt chước,
Dù giá nào, cố được như người.
Đừng sợ miệng thế chê cười,
Bền lòng theo dấu, chớ lười, hư thân.
*
Thấy người hư, ta liền tự kiểm,
Tìm xem mình vướng điểm ấy không ?
Vô tư phân tách cõi lòng,
Tức thì sửa đổi, mới hòng tiến thân.
*
Nơi chính ta có điều hay, tốt,
Phải cố tình ráo rốt giữ gìn.
Ta có điều đở, đáng khinh,
Nhanh chóng gột rửa, dọn mình sạch trong.
*
Người chê ta, công khai khinh miệt,
Hãy bình tâm, xem việc đúng không?
Nếu ta quấy, hãy hết lòng,
Tạ ơn Vị ấy, kính ông bực Thầy.
*
Người khen ta những điều tốt, thật,
Đó là bạn, quý nhất trên đời.
Những người nịnh, hót, vẽ vời,
Đúng là thù địch, tức thời lánh xa.
*
Vì lẽ ấy, nên người quân tử,
Trọng Thầy, Bạn cố giữ mối giềng.
Ghét, khinh cứu dịch đảo điên,
Trắng, đen, hai ngả, triền miên giữ lòng.
*
Thích điều phải, nhìn mà không chán,
Nghe lời can, biết bạn, cố răn.
Giữ lòng trong tựa giá băng,
Điều phải, điều tốt, nên hằng noi theo.
*
Kẻ tiểu nhân, sống thường sai bét.
Ăn ở quấy, lại ghét người chê.
Rất đở, còn thêm vụng về,
Nhưng thích khen tặng, mọi bề hư danh.
*
Bụng xấu xa, hổ lang nào khác,
Hèn nhát như sa mạc thú cầm,
Bị chê, tâm lại sân ngầm,
Muốn được ca tụng, miệng thầm vái van.
*
Thân với kẻ vuốt ve, siểm nịnh,
Xa lần người nghiêm chỉnh can ngăn.
Nhập đoàn với bọn làm xằng,
Cười người chánh trực, cho rằng ngu si.
*
Kẻ trung tín bị chê gàn dở,
Gặp bất lương, hớn hở đón chào.
Tìm nơi sang, trọng, ra vào,
Chìu lòn, ra cúi, lòng nào ổn yên ?
*
Nếu thật muốn Tu Thân chí quyết,
Phải nhất tâm hành việc phải làm.
Gặp điều quấy, chớ nên cam,
Dữ, lành, đôi ngả, Thánh phàm khác xa !
*
Tuân Tử
*
T. & H. Montréal 04-1999