TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 16 – THÙ NGƯỜI, HẠI MÌNH

THÙ NGƯỜI, HẠI MÌNH

Án Tử là đại thần Tề Quốc,
Sắp thăm Vua gần nhất sở Vương.
Triều đình Sở vẻ khẩn trương,
Chuẩn bị đón tiếp, lo lường, ngày đêm.
*
Sở Vương phán: “Bấy lâu Án-Tử,
Được danh đồn ngôn ngữ lưu thông.
Ta phải cẩn thận, nếu không,
Sở thua trí địch, Trẫm lòng chẳng an.”
*
“Ta cố ý muốn làm nhục hắn,
Ai mưu cao, thẳng thắn trình xem.
Khiến y danh đủ lấm lem,
Hết mong miệng lưỡi, đứt thèm phô trương.”
*
Một cận thần xin dâng thượng kế :
“Đợi Án Tử oai vệ sang đây,
Hội kiến Thánh Thượng nơi nầy,
Đem mưu áp dụng sa lầy danh nhân.”
*
“Thần cho trói một tên trọng tội,
Long trọng trình giữa hội quần thần.
Đây là Tề Quốc công dân,
Hung hăng, trộm cắp, nhiều lần án can.
*
Sở vương khen : “Quả là thượng kế.
Khiến Sứ Thần phải bẽ mặt ngay.
Nếu kết quả tốt, chẳng sai,
Trẫm sẽ trọng thưởng, công này khó quên.”
*
Án Tử đến, Nhà Vua bày tiệc.
Tiếp danh nhân mọi việc an vui.
Cao lương mỹ vị đủ mùi,
Hai bên chủ, khách, ngọt bùi cùng chia.
*
Bỗng lính hầu dẫn tên tội phạm,
Người quê mùa, lãnh đạm, u buồn.
Tay chân cũng bị xích luôn,
Đến quỳ trước Bệ, lệ tuôn hai hàng.
*
Sở Vương vẻ bất bình liền hỏi :
“Tội tỉnh gì bị trói thế ni ?
Lính thưa: “Tội phạm hiểm nguy,
Là người Tề Quốc, xiềng vì hung hăng.”
*
Vua ngạc nhiên, mắt nhìn Ấn-Tử:
“Người Nước Tề hung dữ lắm sao?
Lại còn trộm cắp thêm vào,
Quả là đáng ngại, dạ nào có an?”
*
Án Tử liền ung dung ứng đáp:
“Tâu Hoàng Thượng, phức tạp vô lường,
Thần có cảnh huống tương đương,
Xin nhờ Lượng cả mọi đường xét phân.”
*
“Thiên hạ dồn Hoài Nam có quất,
Trái ngọt ngon, lại rất thơm tho.
Khiến người ngưỡng mộ, thăm đò,
Đem về Hoài-Bắc chăm lo vun trồng.”
*
“Nhưng, lạ thay, quất dù tươi tắn,
Lá mướt xanh, tắm nắng, dầm sương,
Quất kia mất giảm chất đường,
Trở nên chua chát, chẳng nhường chi chanh.”
*
“Lý do là tại nơi thủy thổ,
Hai tỉnh kia có chỗ cách phân.
Khiến cho quất bỗng hóa thân,
Khi về Hoài-Bắc, trái lần lần chua.”
*
Nghe nói xong, Sở Vương xám mặt.
Gượng mỉm cười, đôi mắt long lanh.
Mưu cao, kế độc, sự sanh,
Hại người, sau rốt, trở thành hại tai.
*
Cùng Án Tử, ông bèn tâm sự:
“Ta bày mưu ướm thử tài Khanh.
Rõ ràng một đấng hùng anh,
Tài cao, trí rộng, khôn lanh ai bì ?”
*
An Tử Xuân Thu
*
T. & H. Montréal 04-1999