THỦY CHUNG TRỌN ĐẠO
Vua Cảnh Công có người con gái,
Sắc như tài, cả thảy vẹn toàn.
Thiên Nhan tỏ vẻ hân hoan,
Tìm nơi xứng đáng Phụng Loan sum vầy.
*
Một hôm Vua đến thăm Án Tử,
Vị Đại Thần đang giữ mối giềng
Của toàn quốc – bậc đại Hiền,
Được trong ngoài nước triển miên nể vì.
*
Vừa đến nhà, nhìn Bà Án Tử,
Vua hỏi rằng : “Phụ nữ nào đây ?”
Án Tử đáp : “Dạ,người này
Là hiền nội tướng lâu ngày đẹp duyên.”
*
Khi ra về, Vua cho gọi kín,
Án Tử ra bàn tính niềm riêng.
“Nầy Hiền Khanh, việc đầu tiên,
Mà Trẫm đề cập là duyên sắc cầm.”
*
“Khỏi cần nói, Trẫm đây quý mến,
Hạnh của Khanh lẫn đến biệt tài.
Một lòng trung trực, thảo ngay,
Thương dân, kính Chúa, mấy ai sánh bằng
*
“Mỗi lần Khanh thay ta hội nghị,
Các lân bang mền quý, kiêng vì.
Bới Khanh thảo luận, đứng đi,
Thảy đều hợp lý, tinh vi hợp tình.”
*
“Đại diện Trẫm, nhiều lần tiếp khách,
Bực Vương Hầu, trọng trách nặng nề,
Khanh thành công đủ mọi bề,
Quả là trụ cột nước Tề, chẳng sai.”
*
“Với bao nhiêu công lao, thành tích,
Khanh đáng được khuyến khích, nể vì,
Bổng cao, chức trọng, thiếu chi ?
Trẫm đây hậu đãi, có gì sót đầu ?”
*
“Nhưng, hôm nay, tình cờ Trẫm gặp,
Án Phu nhân bất cập bái chào.
Hình dung tiều tụy biết bao,
Già nua, cằn cỗi, ra vào khó khăn.”
*
“Cảnh huống này ít nhiều trở ngại,
Cho Hiền Khanh, khi đãi khách sang,
Chủ gia phải thật huy hoàng,
Xinh tươi, trẻ đẹp, đúng hàng Công Khanh.”
*
“Vì lẽ ấy, Trẫm nay ướm thử
Ban Hiền Khanh ái nữ mến yêu,
Tuổi xuân xanh, dáng mỹ miều,
Cùng Khanh kết tóc, sáng chiều bên nhau.”
*
“Chỗ thân tình, mong Khanh thành thật,
Đừng ngại ngùng bày tất cõi lòng.
Việc nầy, dù được hay không,
Với Khanh Ta vẫn trong vòng đệ huynh.”
*
Án Tử liền vòng tay kính bái,
“Tạ ơn Vua bày giải tâm tình.
Thương Án Tử đến quên mình,
Ban cho Công Chúa, tiết trinh ngàn vàng.”
*
“Thật vinh hạnh Thần đây biết mấy,
Hồng ân nầy khó lấy chỉ đền ?
Nhưng, Thần đám ước Lịnh Trên
Cho phép biện bạch, đẹp bên cảm tỉnh.”
*
“Lời Hoàng Thượng tỏ ra thật đúng,
Phu nhân đây tuổi cũng xế chiều.
Sắc hưởng phai lạt khá nhiều,
Đứng đi chậm chạp, lắm điều lãng quên.”
*
“Gặp nhau thuở hàn vi, tuổi trẻ,
Nàng xinh tươi, sức khỏe vững vàng.
Nhưng phải làm việc bộn bàng,
Nuôi chồng ăn học, rộn ràng sử kinh.”
*
“Vì lẽ ấy, hoa tàn chồng héo,
Mạng sống kia, không khéo suy vi.
Khiến Thần nhiều lúc ai bi,
Thuốc thang, chăm sóc, mấy khi vắng nhà.”
*
“Tuy bên ngoài hình hài suy nhược,
Tình bên trong vẫn mướt, vẫn xinh,
Nếu Thần muốn hưởng riêng mình,
Vui cùng duyên mới, thâm tỉnh nát tan.”
*
“Rõ ràng Thần cưu mang lãnh nợ,
Tuổi trẻ thì nhờ vợ ấm no.
Học hành, đỗ đạt, chức to,
Giờ đây lên mặt, dở trò bất lương.”
*
“Nếu Thần muốn, nàng không đám cãi,
Nhưng nỗi buồn giết hại lấy thân.
Chừng đó, Thần tội sát nhân,
Còn đâu xứng đáng Đại Thần Tề Bang ?”
“Vì lẽ ấy, Thần mong Thiên Tử
Rộng lòng thưởng, xét xử Thần nhờ:
Chức Phò Mã, Thần chẳng mơ,
Gìn lòng trung chánh, tôn thờ Minh Quân.”
*
Án Tử
*
T. & H. Montreal 04-1999
Xem thêm: