TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 08 – TRUYỆN CON ĐƯỜI ƯƠI

TRUYỆN CON ĐƯỜI ƯƠI

Ở Trung Quốc, nơi Miền Đất Thục,
Núi Phong Khê sung túc, xinh tươi,
Thuở xưa, có giống Đười-Ươi,
Thuộc dòng Khỉ Đột, tựa người dân quê.
*
Chúng có đủ tứ chi, mặt, mũi,
Đi hai chân, lầm lũi như người.
Chúng đều biết nói, biết cười,
Rất thích uống rượu, nhưng lười nghĩ suy.
*
Tật thứ hai là ham đi guốc,
Sống từng đoàn thân thuộc lẫn nhau.
Máu chúng đặc biệt có màu,
Thật là bền bỉ, làu làu không phai.
*
Dân bản xứ thưởng hay dùng bẫy,
Bắt chúng đem giết lấy máu đào.
Nhuộm tơ lụa đẹp biết bao,
Vì thế giống ấy rất mau tuyệt dòng.
*
Khi khám phá khu rừng có chúng,
Người ta bèn áp dụng kế khôn :
Đem rượu mạnh đựng đầy bồn,
Tản mát bày biện, hoặc chôn lưng chừng.
*
‘Bên cạnh lại chưng bày nhiều guốc,
Thật chắc quai, khó tuột khi mang.
La liệt nằm ở giữa đàng,
Như mời quý khách lẹ làng thử chân.
*
Kế bày xong, con người ẩn mặt,
Lén theo dõi từng khắc, từng giờ,
Bầy Đười Ươi, trước hững hờ,
Vẻ như lạnh nhạt, không chờ, không trông.
*
Nhưng, mùi hèm xông lên nực mũi,
Quyến rũ thay, lầm lũi đón mời.
Chúng nghe bụng dạ chơi vơi,
Mau lẹ tựu hợp, tơi bời phản công.
*
Chúng lớn tiếng nặng nề xỉ vả,
Mắng “Loài người, cặn bã, đê hèn.
Bày kế độc để rủ ren,
Bọn ta vấp ngã, họ bèn phân thây.”
*
“Vậy ta phải khẩn trương thận trọng,
Nhứt định không lêu lổng rượu chề.
Nhớ bền chí, thật e dè,
Tất nhiên tránh khỏi cả bè khổ đau.”
*
Nói xong, chúng bỏ đi nơi khác.
Nhưng, rượu thơm ngào ngạt đón mời.
Chỉ cần phảng phất chút hơi,
Cả bọn nao núng, rụng rời chân tay.
*
Đồng bọn đều quay đầu trở lại,
Nhìn hũ hèm, nước dãi đầy mồm.
Mùi rượu phản phất thật thơm,
Cầm lòng khó đậu, căm hờn xiết bao.
*
Con đầu đàn ôn tồn lên tiếng :
“Ta nhấp qua một miếng, xem nào ?
Uống nhiều, thiệt hại biết bao,
Nhâm nhi đôi chút, chẳng sao, hại gì ?”
*
Cả bọn mừng, đồng thanh hưởng ứng.
Giành giựt nhau, tùy hứng uống say.
Hũ, ghẽ, bỗng chốc cạn ngay,
Chúng say túy lý, nằm dài ngổn ngang.
*
Những con còn tinh thần tỉnh táo,
Thân gật gù, lảo đảo bước đi.
Xỏ chân vào quốc tức thì,
Độ vài ba bước, té ỳ, nằm co.
*
Liền khi ấy, người săn lén lút,
Mau xông ra, trói thúc Đười Ươi.
Đem về yến tiệc, reo cười,
Máu đào giữ lại,nhuộm tươi lụa là.
*
Nghe kể chuyện Đười Ươi ngộ nạn,
Chúng ta thường ai oán, mến thương.
Trách người tàn ác khôn lường,
Đang tâm giết hại loài mường tượng ta.
*
Chúng nó thật giống người, nào khác?
Cũng đứng đi, ca, hát, nói năng.
Thương yêu, hờn giận, thù hằn,
Thích ưa chứng điện, uống ăn, rượu chè.
*
Có kẻ trách Đười Ươi đại đột,
Biết mưu sâu, sau rốt vẫn lầm.
Vừa nghe qua, thật oái oăm,
Nhưng, loài người có âm thầm khôn hơn ?
*
Kìa, cờ bạc, rượu trà, ma túy,
Cùng sắc hương, phú quí, tiền tài,
Tất cả mầm mống họa tai,
Nhìn trên thực tế, mấy ai biết chừa ?
*
Chuyện Đười-Ươi khiến ta thương hại,
So với người, khôn dại ai hơn ?
Con đường tội lỗi trợt trơn,
Mê hồn quyến rũ, sẩy chơn té liền.
*
Diệu Dung
*
T. & H. Montreal 04-1999