HÀ BÁ CƯỚI VỢ
Nước Trung Quốc, xưa, đời Nhà Hán,
Dân Đất Nghiệp bị nạn dị đoan.
Mỗi năm, dân chúng lo toan,
Giúp cho Hà-Bà phụng loan vui vầy.
*
Dân làng phải góp tiền, hùn lại,
Để chọn mua một gái cập kê.
Ngày lãnh, tháng tốt, đề huề,
Hiến dâng Hà-Bá đem về Thủy cung.
*
Ai cũng thấy đây là mê tín,
Gây đớn đau cho chính toàn dân.
Nhứt là thiếu nữ từ trần,
Hy sinh vô cớ, tuổi gần đôi mươi.
*
Phong tục ấy quá ư tàn ác,
Nhưng chống chế, nào khác tự thiêu.
Vì thế chẳng ai dám liều,
Hé môi than thở, ít nhiều cảm thông.
*
Vào năm ấy, ông Tây-Môn-Báo,
Được bổ nhiệm, áo mão về làng.
Mừng thay ! Đây một thượng quan,
Công bình, chánh trực, chẳng màng lợi danh.
*
Ông ra lệnh : chính ông chủ lễ,
Cuộc cưới xin, dâu rể chỉnh tề,
Đầy đủ dân chúng tựu về,
Cốt, đồng, bộ lão, hội tề, trang nghiêm.
*
Trước khi ném Cô đâu xuống nước,
Ông muốn được xem trước dung nhan.
Sợ e chàng rể chê nàng,
Hoa không tươi thắm, phũ phàng lứa đôi.
*
Sau khi nhìn cô dâu than khóc,
Đến ngất xỉu, đầu tóc rối bời.
Ông bèn ra lệnh cho mời,
Tất cả tựu hợp, nghe lời ông phân.
*
Ngài quả quyết nàng dâu kém sắc,
E chàng rể thắc mắc, chẳng ưng.
Tốt hơn, ta hãy tạm ngưng,
Chờ vài hôm nữa tiệc mừng vu quy.
*
“Nhưng, cần gấp một ông Thầy Cốt
Gặp Hà-Bá kể nốt chuyện nầy.
Kẻo Ngài giận, phải họa lây,
Được chóng phúc đáp, ta đây an lòng.
*
Vừa nói xong, Thượng quan liền bảo,
Hai lính hầu khiêng Lão Cốt Đồng.
Ném ngay ở giữa dòng sông,
Nước chảy cuồn cuộn, trông hòng phát kinh.
*
Trọn quần chúng lặng yên phăng phắc.
Cả thảy đều xanh mặt, nín thinh.
Vị quan tỏ vẻ bất bình,
Trách Lão Đồng nỡ để mình chờ lâu.
*
Ông ra lịnh hai tên hầu cận,
Khiêng Bà Cốt đem nhận xuống sông :
“Nhờ Bà xuống dưới, bảo ông,
Sớm về báo cáo, tính xong việc này.”
*
Chở một chặp, không nghe tin tức,
Ông thở than : “Phiền phức biết bao.
Ông Đồng, Bà Cốt vì sao,
Ra đi mà lại cớ nào lặng thinh ?”
*
“Rất có thể là hai vị ấy
Kém ngữ ngôn, chẳng mấy thông minh.
Khiến cho Hà-Bá bực mình,
Nên cầm giữ lại, tâm tình tỏ phân.”
*
“Vậy xin phiền một người Bô Lão
Chịu nhọc đi, mạnh bạo giải khuyên :
Cô dâu chắc chắn đến liền,
Tuyển người thật đẹp, mới yên lòng nầy.”
*
Ông bảo mau chọn người lão phụ,
Tánh ích kỷ, trọc phú, khó khăn,
Ném giữa dòng nước giá băng,
Để gặp Hà-Bá nói năng chuyện trò.
*
Chờ một lúc, chẳng ai lai đáo,
Vị Thượng Quan liền bảo : “Phiền lòng
Đồng, Cốt, Bô Lão chẳng xong,
Giờ đây, cần phải thêm ông Hội Tề.”
*
Ban Hội Tề, những người quyền thế,
Được bầu ra, dùng để trị dân.
Nhưng thường ỷ thế, cậy thần,
Hiếp đáp quần chúng, bất nhân, hại người.
*
Ngài cho lựa một ông trẻ tuổi,
Thường ít khi gần gũi dân đen.
Ném giữa đông nước đầy phèn,
Để tìm Hà-Bá, làm quen, thăm dò.
*
Lúc bấy giờ, mọi người xám mặt.
Run rẩy đều thất sắc, xin đừng.
Tây-Môn-Báo ra lịnh ngưng :
Ngưng cả đám cưới, mãi ngừng từ đây .
*
SỬ KÝ
*
T. & H. Montréal 04-1999
*
TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 02 – ÁC NGẦM
Xem thêm: