ÁC NGẦM
Vua Ngụy dâng một cô gái đẹp,
Cho Vua Kinh, theo phép ngoại giao.
Kinh Chúa mừng rỡ xiết bao,
Nâng niu, yêu quý, khác nào Tiên Nga.
*
Trịnh Tụ là Phu Nhân Hoàng hậu,
Tánh hiền lành, gương mẫu, nết na.
Cũng thương mến, lắm thiết tha,
Chẳng kém Kinh Chúa, bộ ba vui vầy.
*
Có nhiều khi Bà chiều nàng Thiếp :
Ban nữ trang, ngọc điệp, nhung y,
Trọng đãi, chăm sóc, nể vì,
Còn hơn Chúa Thượng, chẳng gì sót, quên !
*
Khỏi phải nói, Kinh Vương đẹp dạ
Hết lo âu vợ cả ghen tuông.
Thầm khen Hoàng Hậu hiền lương,
Xứng danh cai quản Cung Đường Quí Phi,
*
Biết nắm chắc được Vua tin cậy,
Hoàng Hậu khi trông thấy nàng hầu,
Bèn ra giọng nhỏ lo âu :
“Ngươi mau cố gắng giải sầu Quân Vương.”
*
“Hoàng Thượng bảo yêu người tha thiết,
Nhưng, chỉ còn một việc đáng lo :
Ngài rất tiếc mũi người to,
Mỗi lần trông thấy, đắn đo, phiền lòng.”
*
“Vậy, ta khuyên người nên ghi nhớ:
Trước Thánh Hoàng liền đở tay che,
Đây lỗ mũi, phải e dè,
Đẹp lòng Thánh Thượng, buồng the vui vầy.”
*
Tin lời dạy, nàng hầu che mũi
Mỗi khi nàng gần gũi Lệnh Vua.
Lúc đầu, Ngài tưởng nàng đùa,
Nhưng sau thắc mắc, phân bua sự tỉnh.
*
Với Hoàng Hậu, Lệnh Vua bày tỏ :
“Nàng hầu kia coi nhỏ tỉnh ta.
Trẫm đã yêu nàng thiết tha,
Mỗi lần hội kiến, Nàng đà để ngươi.”
*
“Gặp Quả Nhân, nàng liền che mặt,
Vẻ hãi kinh, thắc mắc, lo âu,
Thiếu hồn nhiên của lúc đầu,
Ái Khanh có biết do đầu nàng phiền ?”
*
Hoàng Hậu liền tỏ ra ấp úng,
Vẻ ngại ngùng, lúng túng trình bày :
“Bệ Hạ hỏi, Thiếp tâu ngay,
Mong Ngài hỷ xả, việc này bỏ qua.”
*
“Có một hôm, tân hầu cũng thiếp
Tại Hoàng Cung, gặp dịp tâm tình.
Nàng thú nhận “thật hiển vinh,
Được Chúa Công mền, gia đình thơm lây.”
*
“Riêng nàng cũng hết lòng thương Chúa,
Ơn Quân Vương gieo bủa khắp nơi.
Mặc dù vật đổi, sao đời,
Ơn kia khó trả, đời đời tạc ghi.”
*
“Phiền một nỗi, hơi Vua khí nặng,
Ở cạnh Ngài, nghe chẳng mấy thanh !
Vì thế, nâng phải thật nhanh
Lấy tay che mũi, mùi tanh bớt liền.”
*
Vừa nghe qua, Thánh Hoàng nổi giận :
“Vô lễ thay! hầu cận, bây đầu?
Hãy mau thẻo mũi con hầu,
Từ nay, nó khỏi đến chầu Trẫm đây.”
*
Lệnh Vua phán, nào ai dám cãi ?
Đao phủ kia liền thái mũi nàng.
Máu me tuôn chảy tràn lan,
Từ nay chẳng được Thiên Nhan trọng dùng.
*
Theo mật lệnh của Bà Hoàng Hậu,
Tên đao phủ nhanh nhẩu chực hờ,
Để tránh khỏi mất thời giờ,
Lệnh Vua vừa phán, khỏi chở, hành ngay!
*
Thế mới biết : lòng người nham hiểm,
Giết người đâu cần kiếm, gươm, đao.
Lời nói châm chích ra vào,
Cũng gây án mạng, máu đào tuôn rơi.
***
Hàn Phi Tử
T. & H. Montréal 04-1999
Tập Thơ Cổ Học Tinh Hoa – 01 – Rửa Tai —– Tập Thơ Cổ Học Tinh Hoa – 01
Xem thêm: