TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 01 – RỬA TAI

Rửa Tai

Nước Trung Hoa, đời xưa, Thượng Cổ,
Có Hứa-Do, chẳng đỗ đạt gì.
Tiếng đồn tài giỏi lạ kỳ,
Thích sống ẩn dật, làm thi giải sầu.
*
Vua Nghiêu, lúc tuổi già sức yếu,
Muốn tìm người trung hiếu vẹn toàn,
Để giao việc nước đa đoan,
Đến Đầm Bái-Trạch, cũng đoàn tùy viên.
*
Đó là nơi Hứa -Do đang ở,
Vị trí bao hiểm trở, xa xôi,
Chỉ Vua dự kiến mà thôi,
Quần thần lãnh mặt, đứng ngồi nơi xa.
*
“Trẫm nay nghe tuổi cao, sức kiệt,
Ngày ra đi chắc thiệt không xa.
Muốn giao xã tắc sơn hà,
Cho người xứng đáng,để mà trị dân.”
*
“Nghe đồn Khanh đủ tài, đủ đức,
Trẫm mong Khanh toàn lực đảm đang,
Tọa an trên Chiếc Ngai Vàng,
Bình dân, trị quốc, vô vàn mừng vui.”
*
Nhưng Hứa Do khi khi từ khước,
Viện lẽ mình thiếu chước, kém mưu.
Tuổi nay đã đến về hưu,
Xin nhường bạn trẻ, được ưu ái nhiều.
*
Vua Nghiêu đành ra về thất vọng,
Nhưng tin Do đức trọng, tài cao.
Hy vọng sẽ có ngày nào,
Hứa-Do đổi ý, ra vào cửa quan.
*
Ít lâu sau, Thánh Hoàng trở lại,
Tìm Hứa-Do ở tại Núi-Trung.
Đề nghị : Do hãy ung dung
“Nhậm chức Tổng Trưởng để cùng trị dân.”
*
“Trọn chín Châu, Do quyền cai quản,
Giúp toàn dân viên mãn an cư”.
Hứa Do yên lặng, y như
Không nghe, không thấy, tâm tư lạnh lùng.
*
Mặc Vua Nghiêu vẻ buồn, ngơ ngác,
Đứng chặp lâu đảo đạt, ủ ê,
Buồn lòng, thất vọng, ra về,
Tiếc người hào kiệt, mọi bề tài cao.
*
Do nghiêm trang không buồn đối đáp,
Bước ra ngoài, chậm chạp lê chân.
Đến Sông Dỉnh-Thủy ở gần,
Lấy tay khóat nước, rửa lần lỗ tai.
*
Hứa Do đang ở bên dòng nước,
Chợt thấy người đứng trước mặt mình.
Dừng tay, đưa mắt trổ nhìn
Ấy Chàng Sào-Phủ thân tỉnh xưa nay.
*
Khách chợt hỏi : “Bác làm chi đấy ?”
Do đáp ngay: “Cố tẩy sạch trong.
Tôi vừa nghe chuyện viển vông,
Sợ hư lỗ nhĩ, đến sông rửa liền.”
*
Phủ tiếp theo: “Có chi đại sự ?
Khiến Bác trông tư lự âu lo?
Ra sông chùi rửa lắm trò,
Sợ tai dính bẩn, khiến cho tật nguyền ?”
*
Do nghiêm nghị ôn tồn đáp lại:
“Vua Nghiêu vừa đến tại nhà tôi,
Ước mong tôi sẽ đến ngồi,
Chức Quan Tổng Trưởng vun bồi chín châu.”
*
“Bực mình, tôi không buồn lên tiếng,
Để mặc Vua nói chuyện một mình.
Và xô cửa, bước lặng thinh
Đến Sông Dỉnh Thủy tiến trình rửa tại .”
*
“E ngại rằng mùi danh, bả lợi,
Mà lòng nầy không đợi, không chờ,
Tạo gây ô nhiễm, tai dơ,
Mất tâm bình thản tôn thờ bấy lâu.”
*
Phủ nghe xong, âm thầm tiến bước,
Dắt trâu ra phía trước dòng sông.
Ngạc nhiên, Do ghé mắt trông:
“Bắc đi đâu đấy, ý mong muốn gì ?”
*
Phủ đáp lại : “Trước kia, tôi định
Cho trâu đến uống vịnh sông này.
Vừa nghe Bắc tỏ niềm tây,
Tôi bỗng sợ hãi, đổi thay ý liền.”
*
“Bác rửa tai, nước gây ô nhiễm,
Trâu uống vô, nguy hiểm, hại to.
Bởi thế, chẳng chút đắn đo,
Tôi dắt nó đến nơi gò, dòng trên.”
*
“Nước Dỉnh Thủy từ nguồn chảy xuống,
Ở dòng trên, trâu uống khỏi lo
Nạn ô nhiễm, bởi nhỏ to
Lời bàn danh lợi, những trò tham lam.”
***
Cao Sỉ Truyện – Cổ Học Tinh Hoa
Rua Tai
T. & H. – Montréal 04-1999