TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 35 – BẢY CÔ VỢ LẼ

BẢY CÔ VỢ LẼ

Tô-Đông-Pha tức là Tô Thực,
Đời Tống xưa, học thức uyên thâm.
Nổi danh thi, họa, hồ, cẩm,
Hào hoa phong nhã, khó tầm ai hơn.
*
Có bạn thân hiệu danh Phật-Ấn,
Một cao tăng minh mẫn, đoan trang.
Một hôm, đến viếng bạn vàng,
Họ thường đưa cột, đôi đàng mến thương.
*
Đông-Pha có bảy nàng thiếp trẻ,
Phật-Ấn cười, hỏi khẽ bạn rằng:
“Bác có đến bảy chị Hằng
Đẹp như Tiên Nữ, nói năng ôn hòa.”
*
“Có thể nào tặng Cô Thứ Bảy?
Để cho nàng kết ngãi cùng tôi ?”
Đông-Pha cười, đáp: “Được rồi,
Xin chiều ý Bác, chẳng lôi thôi gì.”
*
Khách ra về, Đông-Pha thuật lại
Cùng Nàng hầu thứ bảy xinh tươi.
Nghe xong, Cô cất tiếng cười:
“Chỉ lời giễu cợt, của người sá chi ?”
*
Nhưng Đông-Pha tỏ ra nghiêm nghị:
“Ta hứa xong nàng chỉ vâng lời.
Vậy hãy sang đó nghỉ ngơi,
Rồi ta sẽ định việc đời ra sao ?”
*
Tối, ông tiễn nàng sang Phật-Ấn
Được đón tiếp cần mẫn, nghiêm trang.
Buồng the, nệm gối, sẵn sàng,
Mời nàng tự tiện, an nhàn nghỉ ngơi.
*
Trước buồng, bày bảy lò lửa đỏ,
Đang bừng lên, cháy tỏ sáng ngời.
Phật-Ấn chẳng thốt một lời,
Đi qua, bước lại, khắp nơi trong phòng.
*
Ông chậm rãi bước quanh lò một,
Khi xong rồi, bước nốt lò hai.
Như thế, cứ tiếp mãi hoài,
Đến khi Trời sáng, rạng ngày mới ngưng.
*
Nàng hầu liền được mau hoàn trả,
Với Đông-Pha kể cả sự tình.
Suốt đêm, nàng ở một mình,
Phật-Ấn trịnh trọng tiến trình đi quanh.
*
Tô-Đông-Pha ra chiều nghĩ ngợi,
Bảy lò kia ý gợi nàng hầu.
Dục tình thiêu đốt, gieo sầu,
Lửa kia bừng cháy, biết đâu mà ngờ ?
*
“Nhưng, Phật-Ấn quả tay hao kiệt,
Đã vươn mình trên việc tầm thường.
Không để tình dục nhiễu nhương,
Sáng suốt chế ngự, bước đường tiến thắng”
*
“Sống trần gian biết bao cạm bẫy,
Hai nhứt là cái bẫy dục tình.
Biết bao người đã bỏ mình,
Mất hết nhân phẩm bởi tình mà ra.”
*
“Riêng phần ta, như bao người khác,
Mãi đấm đuối, trôi đạt vì tình.
Sướng vui một, khổ đến nghìn,
Lại còn gánh lấy khổ hình kiếp sau.”
*
“Thật oái oăm ! Con người thế tục
Đúng lý nên tránh dục tình, si.
Lại cưu mang, cố đeo ghì,
Cái nhân điêu đứng, phí đi kiếp người.
*
“Phật-Ấn quả là người bạn quý,
Muốn cho ta bớt lụy dục tình.
Bày trò mượn thiếp, thử mình,
 Nêu gương can đảm, tiến trình tu thân.”
*
Dục Hải Từ Hàng
*
T. & H. Montréal 04-1999
*