TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 28 – CHẾT ĐÓI ĐẦU NÚI

CHẾT ĐÓI ĐẦU NÚI

Trụ-Vương xưa Vị Vua vô đạo,
Ác tội đầy, tàn bạo, hôn quân.
Lại thêm hành động loạn luân,
Khiến trong, ngoài nước dân quân hãi hùng
*
Lân cận là Võ Vương, cường quốc,
Xua hùng binh, chiếm đất Nhà Thương.
Dân quân hăng hái lên đường,
Lật đổ bạo ngược, đẹp phường bất nhân.
*
Đoàn binh tiến, oai nghi, lẫm liệt,
Đi chưa xa, gặp việc cản ngăn.
Hai nhân sĩ, rộng tay dăng
Đứng chận đầu ngựa, khăng khăng đón đường.
*
Tề-Thúc, Bá-Di là dũng sĩ,
Giọng ai bi, nài nỉ Võ Vương,
“Hãy dừng bước, dẹp biểu dương,
Tôi mà phạt Chúa, sai đường nghĩa nhân.”
*
“Trụ-Vương, dù phi nhân, bất nghĩa,
Mê tửu sắc, tâm địa xấu xa,
Nhưng, trên thực tế vẫn là,
Phụ mẫu toàn quốc, nhà nhà tôn vinh.”
*
“Con bắt lỗi cha là bất hiếu,
Thần thí Vua, việc thiếu nghĩa nhân.
Võ Vương thuộc hạng quần thần,
Nay bắt tội Chúa, muôn phần không nên.”
*
Cản đầu ngựa, hai người khóc lóc,
Nhưng Võ Vương đơn độc khước từ,
Quyết tâm diệt Trụ, khư khư,
Tức giận muốn giết, dẹp trừ Thúc, Di.
*
Nhưng Thái-Công khuyên Vua hỷ xả,
Để Thúc, Di thư thả sống còn.
Bởi quyết gìn Nghĩa vuông tròn,
Đành can liều chết, chiều lòn van xin.
*
Đoạn sai quân ôm hai người ấy,
Xua bên đường, đẹp lấy lối đi.
Đoàn quân tiến bước tức thì,
Lật đổ Vua Trụ, chẳng gì khó khăn.
*
Võ-Vương thắng, lập lên Châu-Quốc,
Khắp nước non ngây ngất đón mừng.
Lễ lộc, khen thưởng tưng bừng,
Bá-Di, Tề-Thúc dửng dưng, u buồn.
*
Nạn mất nước, hai người hổ thẹn,
Đã can Vua, chân nghẽn lối đi.
Nay còn nấn ná làm chi ?
Ngỡ ngàng thu xếp ra đi âm thầm.
*
Tánh cực đoan khiến lòng thắc mắc:
Xưa Nhà Thương nay đặt lại Châu.
Thóc gạo, ngũ cốc, hoa mầu,
Thuộc về Châu quốc chớ nào khác hơn ?
*
Núi Thú-Dương, họ tìm ẩn náu,
Quyết không dùng cơm cháo Nước Châu.
Lòng buồn bực, đạ âu sầu,
Dùng toàn Rau Vị, ngõ hầu nuôi thân.
*
Ít lâu sau, có người phụ nữ,
Nghe chuyện xong bèn thử luận bàn :
“Tránh cơm, ăn rau trên ngàn,
Thú-Dương Núi ấy, rõ ràng thuộc Châu .”
*
Lời phê bình đến tai hai gã,
Thấm thía đau, vội vã ngừng ăn.
Nằm chờ chết, chẳng trối trăng,
Buồn cho thế sự, hết thăng đến trầm .
*
Chu Sử
*
T. & H. Montréal 04-1999
*