TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 23 – GIỮ LẤY NGHỀ MÌNH

GIỮ LẤY NGHỀ MÌNH

Ở Nước Trịnh, có người đi học,
Nghề làm dù, cực nhọc, lắm công.
Ba năm đằng đẵng mới xong,
Gấp rút mở tiệm, ý mong kiếm tiền.
*
Bỗng đại hạn xảy ra, tàn khốc,
Mấy năm liền, mưa móc vắng tanh.
Xưởng dù ế ẩm, cam đành,
Nào ai mua sắm để dành làm chi ?
*
Anh mau lẹ sang qua nghề khác,
Học làm gầu dùng tát nước sông.
Cần cù, sáng ngóng, chiều trông,
Phải ba năm đủ, mới xong, rành nghề.
*
Bất hạnh thay ! Tài anh vừa vững,
Trời thường mưa, điêu đứng đêm ngày.
Vì thế, nước đọng trong ngoài,
Gầu thành vô dụng, mấy ai mua dùng ?
*
Bấy giờ, anh quay về nghề cũ,
Sản xuất dù, cũng đủ ấm no,
Thay vì cứ phải nằm co,
Buồn vì phần số bận lo liệu hoài !
*
Nhưng, chẳng lâu, nước nhà loạn lạc,
Dân khắp nơi ồ ạt đầu quân.
Xiêm y từ áo đến quần,
Thường là quân phục, thuận hưng hơn dù.
*
Một triết gia thấy y, thương hại,
“Bác đã già, mãn chạy theo Thời,
Già, trẻ, là lẽ ở Trời,
Nhưng, nghề thành, bại, do Thời mà ra.”
*
“Phần lớn, Thời do nơi Trời định,
Thuận nghịch đều do Lệnh Trên ban.
Nhưng, người ảnh hưởng bộn bàng,
Uốn nắn Thời ấy, dễ dàng đổi thay”
*
“Thuở xưa kia, ở vùng đất Việt,
Có một chàng chuyên việc ruộng nương,
Lúa Chiêm vẫn cấy thông thường,
Ba năm thất bại, mưa dường chẳng ngưng.”
*
“Vì ngập lụt, lúa Chiêm rất sợ,
Sau ba năm,mắc nợ quá nhiều,
Có người khuyên anh hãy liều :
Mau mau tháo nước, lúa Tiêu cấy liền.”
*
“Những chàng ta ý riêng quyết giữ,
Nhứt định không cấy thử lúa mùa.
Ba năm Thời cũng đành thua :
Nắng hạn liên tiếp, vụ mùa trúng to !”
*
Một thời gian gây thêm nợ nặng,
Nhờ kiên gan nên chẳng đổi nghề.
Nay anh sung túc, thỏa thuê,
Nợ xưa trả đứt, mọi bề hỉ hoan.
*
Thế mới biết : Thời là quan trọng!
Trông về Thời, cũng ngóng về ta.
Thời – Ta, hai mối hiệp hòa,
Hạnh phúc miên viễn, nhà nhà ấm no.
*
Lời tục bảo : “Thuyền kia nên sắm,
Đại hạn những phòng lắm lúc mưa .
Trời oi bức lúc buổi trưa,
Áo bông, áo ấm, phòng ngừa đông phong .
*
Lưu Cơ
*
T. & H. Montréal 04-1999
*