TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 14 – NHẪN NHỤC BÁO THÙ

NHẪN NHỤC BÁO THÙ

Việt và Ngô tranh hùng ác liệt,
Vua nước Ngô bị giết thảm thương.
Bỏ thây ngay ở chiến trường,
Địch quân tràn ngập, hết phương vẫy vùng.
*
Con Vua Ngô – Phù-Sai – nối nghiệp,
Lên Ngai Vàng nhằm dịp ai bị.
Long trọng thề quyết khắc ghi,
Thù kia sớm trả, sá chi thân nầy ?
*
Muốn tâm tư luôn luôn ghi nhớ,
Mối thù Cha nặng tỏ Thái-Sơn,
Phù-Sai dạ chẳng chút sờn,
Lập kế độc đáo, giúp hờn khó quên.
*
Trước sân nhà, có người luôn đứng,
Chờ Đức Vua tùy hứng di ngang,
Lớn tiếng, dỗng đạc la vang :
“Phù-Sai, hãy nhớ dẹp an thù nhà.”
*
Vừa nghe qua, Lệnh Vua lên tiếng :
“Quyết không quên ! sẽ hiến thân này !”
Quả thật, chỉ ba năm chầy,
Ngô Chúa thắng Việt, địch thây đầy đường.
*
Lúc Việt thua, Vua là Câu-Tiễn,
Gởi sứ sang thăm viếng, cầu hòa,
Tuy ngoài miệng vẫn xin tha
Bên trong tâm não, xót xa, căm hờn.
*
Để không quên mối thù mất nước,
Việt Vương cũng dụng chước thâm sâu.
Quyết tâm xóa bỏ nhu cầu :
Ăn ngon, ngủ kỹ, gái hầu, nhạc êm.
*
Đêm nằm ngủ, giường không nệm, gối,
Đất gồ ghề, khó nỗi mở màng,
Treo ngay túi mật trước bàn,
Khi ăn, miệng nếm, muôn ngàn đắng cay.
*
Bỏ nếp Vua, ra tay cày cấy,
Trồng luống rau để lấy thức ăn.
Vợ nhà dệt cửi, lưới giăng,
Sống trong lam lũ, chẳng bằng thường dân.
*
Gặp những bậc nhân tài xuất chúng,
Tỏ niềm vui, trong dụng, nhún nhường.
Gặp kẻ đói khổ ngoài đường,
Đem về giúp đỡ, tìm phương giải nàn.
*
Hai mươi năm trôi qua nhẫn nhục,
Vẫn khăng khăng chẳng chút lãng quên.
Quê hương hận mất bừng lên,
Bao giờ phục quốc mới nên con người.
*
Thật đúng vậy, sau khi dò xét,
Thấy tình hình đầy nét lạc quan.
Lòng dân nay đã sẵn sàng,
Phất cờ cứu nước, dộn dàng tiến quân.
*
Quả nhiên Ngô bị thua, Việt thắng,
Nhờ Việt-Vương giữ đăng nước bền.
Chuyện hưởng thụ, gác một bên,
Nằm gai, nếm mật, mới nên nghiệp nhà.
*
Để báo thù, tìm phương hại địch.
Hai bên đều vui thích giết nhau.
Ước gì tình thương thay vào,
Hai đàng cũng tiến, phước nào quý hơn?
*
Chu Thư
*