TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 06 – TRI KỶ

TRI KỶ

Xưa Quản Trọng bạn thân Bão-Thúc,
Thúc từ trần, Trọng xúc cảm, buồn,
Ôm xác ban, dòng lệ tuôn,
Cỏ cây khô héo, suối, nguồn ngừng reo.
*
Có người hỏi lý do, sự tích?
“Vì cớ nào chằng chịt thế ni.
Bão Thúc, người đã ra đi,
Nào phải thân tộc, là gì của ông ?”
*
Quản Trọng đáp: Người không thấu triệt,
Tình bạn thân thắm thiết thâm sâu.
Bão-Thúc, người bạn tâm đầu,
Lại thêm ý hiệp, dễ dầu thế, thay.”
*
“Ta thuở nhỏ, gia đình túng ngặt,
Cùng Bão-Thúc sắp đặt đi buôn.
Khi chia lời, ta luôn luôn
Giành phần lợi lớn, chẳng buồn đắn đo.”
*
“Nhưng, Bão-Thúc vẫn cười, hỉ hạ,
Không mắng ta đã quá tham lam.
Vì ta nghèo khó, đành cam,
Ích kỷ với bạn, chẳng làm gì hơn.”
*
“Ta ở chỗ đông người, gần chợ,
Sống chung cùng thầy, thợ, bình dân.
Thường bị bắt nạt xa gần,
Nhưng, ta chẳng có một lần kêu ca.”
*
“Bão-Thúc không chế ta hèn nhát,
Lại ngợi khen chững chạc, bao dung.
Khéo tránh gây gổ, hành hung,
Giữ phần nhân phẩm, vô cùng vinh quang.”
*
Cùng Bão-Thúc, ta bàn nhiều việc,
Về quốc gia, hào kiệt, anh tài.
Lắm khi có đúng, có sai,
Bão-Thúc một mực ai hoài tin ta.”
*
“Vì cho rằng chuyện đời may rủi,
Do bất ngờ dong ruổi triền miên.
Quá đòi hỏi, dễ ưu phiền,
Nhẹ nhàng đón nhận, an nhiên nhìn đời.”
*
“Ta ba lần làm quan bị bãi,
Bão-Thúc nghe, chẳng mảy may khinh.
Khuyên ta cố gắng giữ mình,
Bởi Thời chưa gặp, thế tình đảo điên.”
*
“Nên ẩn nhẫn đợi chờ Vua giỏi,
Biết dùng người, sẽ khỏi phải lo.
Đủ tài tri, chớ đắn đo,
Rồng mây gặp hội, phước to, ngại gì ?”
*
“Ra trận tiền, ba lần ta bại,
Thúc không cười, mà lại vỗ về.
Khuyên ta dạ chớ ủ ê,
Biết ta còn mẹ, nặng bề dưỡng nuôi.”
*
Phò Hoàn-Công, ta đây nhẫn nhục,
Trước cảnh này, Bão-Thúc chẳng khinh.
Rằng không liêm sỉ, anh minh,
Một lòng giúp nước, mặc tình khen chê.”
*
“Sinh ta ra, mẹ cha dưỡng dục,
Hiểu rõ ta : Bão-Thúc thực huynh.
Với người đã hiểu rõ mình,
Dù qua bao kiếp, ân tình không phai.”
*
Thuyết Uyển – Cổ Học Tinh Hoa
*
T. & H. Montreal 04-99

*