GƯƠNG LIỆT NỮ
Phùng-Huyền-Linh có người vợ đẹp,
Lư Phu nhân – khuôn phép, đoan trang.
Tuyệt vời một đấng hồng nhan,
Trọn bề tài sắc, đức càng vẹn tinh.
*
Lúc trẻ tuổi hàn vi, túng thiếu,
Lâm bịnh nặng, thêm thiểu não nhiều.
Vợ hiền chăm sóc sáng chiều,
Những không thuyên giảm, lắm điều đắn đo.
*
Một bữa kia, ông cầm tay vợ,
“Anh đau nhiều, lòng sợ khó yên.
Khi anh thác, chớ ưu phiền,
Nên tìm tái giá, sống yên qua ngày.”
*
“Ráng ăn ở thẳng ngay duyên mới,
Trọn thâm tình như với anh đây,
Được vậy, lòng thật vui vầy,
Dù nơi Chín suối, dạ nầy mới an.
*
“Lư-Thị nghe, khóc than nức nở,
Bước vào trong, màn ở phía sau,
Dùng dao bén, mạnh đâm vào,
Khóet đi một mắt, máu đào tuôn rơi.
*
Ý muốn giúp chồng vơi uất hận,
Đừng vì nàng vơ vẩn lo âu.
Sắc đẹp, nay có còn đâu ?
Hòng toan tái giá, ngõ hầu nối duyên.
*
Nhưng may thay ! Chàng bình phục lại,
Chấm dứt cơn sợ hãi, kinh hoàng,
Sách đèn sớm tối lo toan,
Ổn êm nếp sống, đắp đàng tương lai.
*
Nhờ Ơn Trời, kỳ thi trúng giải,
Chốn quan trường, chàng mãi tiến thăng
Chức Tể Tướng, có ai bằng ?
Gia đình êm ấm, người hằng ngợi khen.
*
Phùng-huyền-Linh một lòng thương vợ,
Kính, mến, yêu muôn thuở ai bì ?
Chẳng phải ái dục, tình sỉ,
Mã là quý trọng, nể vì nết na.
*
Theo lệ thường, quan to chức lớn,
Thích đua đòi, đùa giỡn thiếp thê.
Nhưng, Huyền-Linh quyết chẳng hề,
Chia xẻ tỉnh ái, bỏ bê vợ nhà.
*
Nhưng, người đời ác tâm, gièm siểm,
Đồn Lữ Thị mắc điểm ghen tuông,
Quyết lòng ngăn cản mọi đường,
Không cho thê thiếp tìm phương xông vào.
*
Tiếng thị phi đến tai Thánh-Thượng,
Đường Thái-Tôn cũng ngưỡng mộ nàng.
Nhờ Hoàng Hậu đứng trung gian,
Thử lòng Lư-Thị, mời nàng vào cung.
*
Hoàng Hậu bảo : “Chiếu theo truyền thống,
Các Đại Thần hưởng bổng lộc Vua.
Đến lúc lớn tuổi, già nua,
Có thêm hầu thiếp, cợt đùa giúp vui.”
*
“Huyền-Linh – một cận thần Tể Tướng,
Rất xứng công an hưởng thanh nhàn.
Nên hôm nay, Lệnh Thiên Nhan,
Ban cho nàng thiếp trăm đàng đẹp xinh.”
*
“Dám ước mong Phu Nhân đồng ý,
Giúp Tể Tướng phỉ chí toại nguyền.
Tuổi già vui thú tân duyên,
Đáng công phò Chúa, truân chuyên suốt đời.”
*
Nhưng, Lư-Thị khi khi từ chối,
Dũ Hoàng Hậu tiếp nối ép nài.
Tức giận, Vua liền bảo ngay :
“Nhà người vô lễ, miệt mài cản ngăn.”
*
“Ta long trọng bảo cho người biết,
Không ghen thì mọi việc êm xuôi,
Chẳng cho hầu thiếp tới lui,
Thì nên tự vẫn, giúp vui cho chồng.”
*
Rồi sai người đưa cho chén nước,
Giả vỡ là độc được hiểm nguy.
Thánh-Thượng bảo : “Hãy nghĩ suy,
Chấp nhận hầu thiếp, hay đi chầu Trời.”
*
Lữ Thị liền nghiêng mình bái lạy,
Không mảy may ngần ngại, rụt rè.
Uống chén thuốc, chẳng e dè,
Trước mặt Thiên Tử với bè công khanh.
*
Tất cả đều lặng yên phăng phắc.
Vua lắc đầu, nét mặt nghiêm trang :
“Thiên Tử còn phải sợ nàng,
Lựa là Tể Tướng, là chàng Huyền-Linh !”
*
Lư Phu Nhân Truyện
T. & H. Montréal 04-1999
Xem thêm: