TẬP THƠ CỔ HỌC TINH HOA – 02 – ÁC NGẦM

ÁC NGẦM

Vua Ngụy dâng một cô gái đẹp,
Cho Vua Kinh, theo phép ngoại giao.
Kinh Chúa mừng rỡ xiết bao,
Nâng niu, yêu quý, khác nào Tiên Nga.
*
Trịnh Tụ là Phu Nhân Hoàng hậu,
Tánh hiền lành, gương mẫu, nết na.
Cũng thương mến, lắm thiết tha,
Chẳng kém Kinh Chúa, bộ ba vui vầy.
*
Có nhiều khi Bà chiều nàng Thiếp :
Ban nữ trang, ngọc điệp, nhung y,
Trọng đãi, chăm sóc, nể vì,
Còn hơn Chúa Thượng, chẳng gì sót, quên !
*
Khỏi phải nói, Kinh Vương đẹp dạ
Hết lo âu vợ cả ghen tuông.
Thầm khen Hoàng Hậu hiền lương,
Xứng danh cai quản Cung Đường Quí Phi,
*
Biết nắm chắc được Vua tin cậy,
Hoàng Hậu khi trông thấy nàng hầu,
Bèn ra giọng nhỏ lo âu :
“Ngươi mau cố gắng giải sầu Quân Vương.”
*
“Hoàng Thượng bảo yêu người tha thiết,
Nhưng, chỉ còn một việc đáng lo :
Ngài rất tiếc mũi người to,
Mỗi lần trông thấy, đắn đo, phiền lòng.”
*
“Vậy, ta khuyên người nên ghi nhớ:
Trước Thánh Hoàng liền đở tay che,
Đây lỗ mũi, phải e dè,
Đẹp lòng Thánh Thượng, buồng the vui vầy.”
*
Tin lời dạy, nàng hầu che mũi
Mỗi khi nàng gần gũi Lệnh Vua.
Lúc đầu, Ngài tưởng nàng đùa,
Nhưng sau thắc mắc, phân bua sự tỉnh.
*
Với Hoàng Hậu, Lệnh Vua bày tỏ :
“Nàng hầu kia coi nhỏ tỉnh ta.
Trẫm đã yêu nàng thiết tha,
Mỗi lần hội kiến, Nàng đà để ngươi.”
*
“Gặp Quả Nhân, nàng liền che mặt,
Vẻ hãi kinh, thắc mắc, lo âu,
Thiếu hồn nhiên của lúc đầu,
Ái Khanh có biết do đầu nàng phiền ?”
*
Hoàng Hậu liền tỏ ra ấp úng,
Vẻ ngại ngùng, lúng túng trình bày :
“Bệ Hạ hỏi, Thiếp tâu ngay,
Mong Ngài hỷ xả, việc này bỏ qua.”
*
“Có một hôm, tân hầu cũng thiếp
Tại Hoàng Cung, gặp dịp tâm tình.
Nàng thú nhận “thật hiển vinh,
Được Chúa Công mền, gia đình thơm lây.”
*
“Riêng nàng cũng hết lòng thương Chúa,
Ơn Quân Vương gieo bủa khắp nơi.
Mặc dù vật đổi, sao đời,
Ơn kia khó trả, đời đời tạc ghi.”
*
“Phiền một nỗi, hơi Vua khí nặng,
Ở cạnh Ngài, nghe chẳng mấy thanh !
Vì thế, nâng phải thật nhanh
Lấy tay che mũi, mùi tanh bớt liền.”
*
Vừa nghe qua, Thánh Hoàng nổi giận :
“Vô lễ thay! hầu cận, bây đầu?
Hãy mau thẻo mũi con hầu,
Từ nay, nó khỏi đến chầu Trẫm đây.”
*
Lệnh Vua phán, nào ai dám cãi ?
Đao phủ kia liền thái mũi nàng.
Máu me tuôn chảy tràn lan,
Từ nay chẳng được Thiên Nhan trọng dùng.
*
Theo mật lệnh của Bà Hoàng Hậu,
Tên đao phủ nhanh nhẩu chực hờ,
Để tránh khỏi mất thời giờ,
Lệnh Vua vừa phán, khỏi chở, hành ngay!
*
Thế mới biết : lòng người nham hiểm,
Giết người đâu cần kiếm, gươm, đao.
Lời nói châm chích ra vào,
Cũng gây án mạng, máu đào tuôn rơi.
***
Hàn Phi Tử
T. & H. Montréal 04-1999
Tập Thơ Cổ Học Tinh Hoa – 01 – Rửa Tai —– Tập Thơ Cổ Học Tinh Hoa – 01